Để mà nói về việc xem phim thì tớ nghĩ có lẽ mình nên quay ngược thời gian về khoảng 13 năm trước, khi mà nhà tớ mới xây và tớ có riêng một góc để xem phim vào buổi trưa trong khi tiện thể canh nhà cho ba mẹ ngủ.
Hồi cấp 1 tớ xem khá nhiều phim trên HBO, Discovery, Cartoon Network, Disney Channel,… Và đối với các phim lẻ, thường thì tớ không xem hết trọn vẹn vì tớ thường chuyển kênh để lựa phim, rồi cứ thế bắt đầu xem dù phim đang chiếu từ khúc giữa. Nhưng vũ trụ ban cho tớ một đức tính đó là kiên nhẫn. Tớ đã kiên nhẫn xem, đánh giá và chờ đợi những bộ phim trên TV chiếu đến đoạn thú vị. May mắn là, thường thì bộ phim nào cũng sẽ có đoạn thú vị, sẽ không làm tớ thất vọng. Tớ thấy đó là một bài học rất quan trọng, có đóng góp lớn cho cuộc đời sau này của mình..
Lên cấp 2, khoảng lớp 7 lớp 8 thì có một vài sự thay đổi. Tớ không nhớ lý do là gì nhưng tớ bắt đầu chuyển sang xem các kênh như Da Vinci, Food, Asían Food,… Và tớ xem các chương trình nấu ăn (mê nhất là chef Siba), sinh tồn, cùng một vài chương trình liên quan đến hội họa, lịch sử như Once upon the time. Cái mà tớ học được là cách mà mình có thể phân tích kết cấu của một món ăn, thường thì một món ăn ngon sẽ có kết cấu đa dạng, hoặc ít kết cấu nhưng chúng phải rất liên quan, tương tự nhau. Bên cạnh đó tùy theo món ăn mà mình sẽ để ý về vị, màu sắc, mùi hương. Và tớ cũng học được là, mình có thể sinh tồn khi mình bình tĩnh, dũng cảm, lý trí khi đối mặt với vấn đề, bỏ qua những cảm giác tầm thường của cơ thể (nhưng tuyệt đối phải chăm lo cho cơ thể bằng sự vận động, bổ sung năng lượng thường xuyên). Cuối cùng, tớ cũng học được rằng, khi làm nghệ thuật, hãy cứ âm thầm nuôi dưỡng đam mê, nghiêm túc trau dồi chuyên môn của mình, như cách mà bao nhiêu bậc hiền tài đã làm trong suốt lịch sử hội họa.
Cấp 3, tớ không xem phim nhiều lắm. Có lẽ trải nghiệm tồi tệ nhất là khi tớ xem phim của Marvel và bị một cậu bạn làm cho cứng họng vì tớ không kể tên được hết 5 viên đá vô cực. Dù sao tớ cũng là tay mơ khi đu phim mà, kể từ đó thì tớ hết hứng thú với phim Marvel. Nhưng ít ra tớ cũng bắt đầu mò mẫm đi xem được một vài bộ phim lẻ được đề cử, có tiếng tăm khác. Để rồi nhận ra mình không thưởng thức được trọn vẹn khi xem mấy bộ phim rất học thuật, rất chính kịch đó…
Lên đại học, sau một cuộc tình tan vỡ, tớ bắt đầu xem phim trở lại. Những bộ series kinh điển bắt đầu đến với tớ như một lẽ tự nhiên. Bojack Horseman, The Queen’s Gambit, Carol and the end of the world, Blue eyes samurai, Rick and Morty, Modern Family,… đều xuất sắc.
Và để nói những series trên đã dạy tớ những gì, tớ quyết định tạo ra cái chuyên mục Chút phim này. Tớ tin những bài học đầy thực tiễn và thức thời của mình khi xem phim cũng sẽ có ích cho ai đó. Chí ít, tớ cũng có thể cùng cậu chia sẻ về những điều hay ho, cái mà những người bạn vẫn hay làm với nhau…
Xem phim thôi!!