Trong không khí đợi chờ mùa 3 của The Lengend of Vox Machina, mình xin phép cao hứng chia sẻ đôi điều mà mình ấn tượng và học hỏi được từ series hành động giả tưởng hết sức bánh cuốn này. Lưu ý là, mình sẽ spoil hơi nhiều nhé.
1. Về hình ảnh
Mùa 1 The Legend of Vox Machina có đồ họa không thuộc dạng quá hấp dẫn. Có lẽ là vì đã ra mắt cách đây hơn 2 năm rồi, nên nếu so sánh với các series chiến chiến khác như Blue Eye Samurai thì mình phải nói thẳng là không bằng. Chưa kể mặt của các nhân vật khá giống với các nhân vật trong những bộ truyện khác, ví dụ như Keyleth thì trông rất giống Sam trong Totally Spies, nên ban đầu nhìn toàn bộ nhân vật trong Vox Machina, mình thấy không có nhiều thiện cảm.
Tuy nhiên, sang mùa 2, hình ảnh của các nhân vật đã được chau chuốt hơn rất nhiều, có lẽ còn là do mình đã khá quen mắt và các nhân vật có những màn lên level quá tuyệt cà là vời, nên mình thấy mùa 2 này tạm coi là đạt mức đẹp.
2. Âm thanh và kỹ xảo
Từ mùa 1 mình đã hài lòng với chất lượng âm thanh, đặc biệt là phần lồng tiếng của các diễn viên, rất thật và rất cảm xúc. Âm thanh trong những pha hành động thì cũng đã tai, sang mùa 2 còn đã hơn nữa, các tiết tấu rất hợp với mạch truyện và thành công mỗi khi cần đẩy mọi thứ lên cao trào. Một trận mà mình khoái nhất về phần âm thanh là trận Vox Machina đánh ông chú Kevdak, tiếng guitar điện của Scanlan quá hợp vibe! Nó giống như một điều mới mẻ đối lập với tính bảo thủ cố hữu của ông chú Kevdak vậy.
Còn kỹ xảo thì càng về các tập sau, mình càng thấy nó mãn nhãn đến mức nổi da gà. Cảm giác như nếu bộ phim này được chuyển thể từ sách, thì chắc chắn tác giả sẽ phải tấm tắc khen không ngớt.
3. Nội dung
Nội dung trong những tập đầu tiên không làm mình quá ấn tượng, nhưng những thứ nhàm chán ban đầu là thứ không thể thiếu để tạo nên những cú hích bùng nổ về sau (và đối với mình nó đã thật sự bùng nổ). Ở đây mình sẽ liệt kê ra những điểm mà mình vô cùng thích ở hai mùa đầu series này nhưng với trật tự hơi lộn xộn không theo các mốc thời gian:
Tình bạn diệu kỳ giữa Grog và Pike
Mãi đến gần cuối mùa 2 chúng ta mới biết được sự kiện làm nên mối quan hệ thân thiết giữa Pike và Grog, cũng như ông kị của Pike với Grog, nó thật sự rất cảm động và đúng là một tình bạn thuần khiết. Mình rất thích cách Pike gọi Grog là buddy, luôn hỏi thăm và luôn là người đầu tiên chạy đến chữa vết thương cho Grog khi cậu ta bị múc bầm dập. Và Grog thì luôn ôm chặt Pike khi vui, khi hội ngộ, cả khi buồn, dù cậu ấy cao gấp mấy lần Pike và trông như Grog đang ôm một con gấu bông bé xíu. Mình cũng thích cái cách Grog để Pike ngồi trên vai khi đi bộ và bế Pike lên nếu Pike nhỏ bé không lội được qua vùng nước sâu như mọi người. Chúng ta cũng có một Pike có tính cách rất trưởng thành, và một Grog hơi ngốc, đôi khi cần được dỗ dành. Đây đúng là một mối quan hệ lành mạnh, bù trừ cho nhau.
Scanlan cợt nhả nhưng lúc cần nghiêm túc thì rất nghiêm túc
Ban đầu Scanlan có mấy câu đùa rất dị hợm, do đó ban đầu mình không thích Scanlan cho lắm. Nhưng càng về sau, càng thấy cậu ta đúng là một nhân tố mua vui không thể thiếu trong series này. Trong những trận chiến căng thẳng, đôi khi chúng ta sẽ cần những câu đùa nhảm nhí của Scanlan.
Nhưng mà cậu chàng này ngoài việc suốt ngày nghĩ đến việc đi nhà thổ, đánh đàn cưa cẩm tất cả mọi người và bỏ trốn khi gặp chuyện quá khó khăn, thì cậu ấy cũng rất làm nên chuyện với các sáng kiến cực kỳ đúng lúc. Nhờ vậy mà Vox Machina mới giết được con rồng xanh Raishan, nếu Scanlan không vượt qua chính mình và quay lại đâm vào mắt con rồng này, 6 người còn lại suýt nữa thì toi đời rồi.
Yêu thì yêu nhưng công việc vẫn là trên hết
Những cặp thích nhau trong nhóm Vox Machina không sến súa, họ mặt khác lại rất nghiêm túc với công việc của mình, ví dụ như Vax thích Keyleth nhưng lúc Mệnh phụ Quạ gọi thì anh vẫn chú tâm đến Mệnh phụ Quạ hơn. Đấy gọi là thích mà không simp, chuyện mà mình thấy rõ ràng là mình phải học hỏi rất nhiều =))) Và họ đều thích người còn lại nhưng rất ít khi nói ra điều đó, mà chỉ âm thầm hành động bảo vệ người kia. Đấy thì gọi là yêu đi kèm với trách nhiệm.
Giải quyết nỗi đau bên trong
Xuyên suốt season 2 là những bài học về việc tìm về nỗi đau lớn nhất trong mình, vượt qua nó và biến nó thành bàn đạp để lên level. Chuyện này bắt đầu từ khi nhóm bắt đầu gặp nhân sư Osysa và bị bà bắt thóp, nói trúng tim đen của từng người. Percy thì tủi thân và muốn lấy lại thanh danh, Scalan sợ không được ai chú ý, Vax thì quá phụ thuộc vào em gái, Vex đau đớn vì cha luôn phủ nhận cô, Keyleth ám ảnh về sự thành công, Pike không tin vào năng lực của bản thân và Grog thì không biết sức mạnh của mình đến từ đâu.
Nhưng mỗi người đều từ từ đi tìm cách giải quyết cho những nỗi đau này của mình. Họ đã cố gắng và kiên định hơn sau khi Osysa nói “Sao các ngươi có thể nghĩ mình cứu được thế giới trong khi còn không tự cứu được bản thân?”
Phải dũng cảm, dấn thân và lên level mới giết được rồng
Bài học ngắn gọn này là mình rút ra sau khi xem xong season 2. Nếu mà chúng ta mang Vox Machina của mùa 1 đến để giết con rồng xanh lá, Vox Machina sẽ chết chắc. Nhưng họ đã có nhiều trải nghiệm và dũng khí hơn, cũng như nhận được nhiều vũ khí đẳng cấp để làm hành trang tiêu diệt rồng. Đây là bài học về sự chuẩn bị, không phải chứ lao vào là sẽ làm được, mà chúng ta còn phải tích góp đủ sức mạnh, lên level trước đã.
À nhân tiện thì trong blog của mình cũng có bàn về sự chuẩn bị, chuyển hóa này. Nếu bạn thích thì có thể đọc Ở ĐÂY.
Tình yêu của hai nhân sư siêu mạnh
Đúng là hai nhân sư rất mạnh, nhưng con rồng xanh lá Raishan thì mạnh hơn (tiếc ghê). Nhưng mình muốn bày tỏ sự ngưỡng mộ với tình yêu của hai nhân vật này. Nhân sư Kamaljiori có một tình yêu vĩnh cửu với nhân sư Osysa, dù họ phải tách nhau ra để cai quản những khu vực rất xa nhau về mặt địa lý, trái tim họ vẫn ở bên nhau, chỉ dành cho nhau. Và Kamaljiori khuyên Scanlan: “Đừng tìm kiếm tình yêu, hãy để tình yêu tìm cậu”.
Tình anh em của cặp sinh đôi Vax Vex
Tình cảm gia đình cực kỳ gắn bó của anh em sinh đôi Vax và Vex cũng là cái mà mình thấy vô cùng thích. Cách Vex dịu dàng với Vax cũng giống như cách Vex dịu dàng với Percy và nó là minh chứng cho câu nếu bạn có thể đối xử tốt với người ngoài, thì cũng có thể đối xử như thế với người nhà (dĩ nhiên là không tính đến ông bố tiên nhân hách dịch của cả hai). Còn về việc Vax chăm lo cho em gái, dám đổi mạng sống của mình để Vex sống lại đúng là khỏi phải bàn.
Grog, sức mạnh của cậu đến từ đâu?
Đó là câu hỏi khi Grog bị Chúa Tể Bão Tố đánh bầm dập mà mãi vẫn không trả lời được sức mạnh của mình đến từ đâu. Chuyện này cũng giống như người trẻ không biết mục đích cống hiến của mình là gì vậy. Chỉ khi Grog bị đẩy đến giới hạn, một là chôn chân ở một góc để xem ông chú Kevdak giẫm nát Pike, hai là triệu hồi lại sức mạnh vốn có của mình. Grog cuối cùng cũng biết sức mạnh của cậu đến từ đâu – bảo vệ những người yếu hơn. Đây là một case đáng suy ngẫm về việc đi tìm sứ mệnh của chúng ta, nghĩa là, chỉ khi chúng ta biết lý do và sứ mệnh của mình, chúng ta mới mở khóa được sức mạnh tiềm tàng bên trong.
Cặp vợ chồng ma cà rồng Briarwood
Nhà Briarwood có tình yêu cực kỳ đáng ngưỡng mộ, khi mà phu nhân Delilah Briarwood đã hồi sinh chồng mình bằng mọi giá và họ vẫn yêu nhau nồng thắm, trân trọng nhau từng phút giây từ lúc bình thường cho đến giờ khắc sinh tử. Dù cả hai đều rất cay nghiệt và không coi trọng mạng sống của bất kỳ kẻ nào khác nhưng họ đều rất sợ mất nhau, sợ một trong hai mất đi. À và visual của cặp vợ chồng nhà này thật là hết nước chấm.
Người da đen cai trị Emon
Uriel là một lãnh đạo nhu nhược và thiếu cập nhật thông tin của Emon. Không biết đây có phải một sự phân biệt đối xử hay không khi người cai trị Emon lại là một người đàn ông da đen và ông không hề có sự năng động, dũng mãnh hay bất cứ tố chất nào của một người lãnh đạo ngoài sự bị động và nhún nhường như một chiếc bình phong. Mình đã phải cực kỳ thắc mắc vì sao trong một thế giới đầy phép thuật và quái vật như thế lại có một người bình thường như Uriel giành được quyền cai trị cả thành phố Emon.
Trận chiến bên trong của Vex
Ban đầu mình khá tiếc khi Vex tìm tàn tích cho mình là cây cung Fenthras thì quá trình đối mặt với hoàng tử Saundor diễn ra khá êm ái. Mình đã không hiểu vì sao những người khác lấy tàn tích đều rất gian nan, riêng Vex chỉ cần đánh đấm vừa vừa đã lấy được cung. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ lại, mình nhận ra là tại đó đã diễn ra một trận chiến còn kinh khủng hơn những trận chiến khác, đó là Vex phải vượt qua nỗi đau tinh thần lớn nhất của mình. Cô không bao giờ nhận được tình yêu thương và sự công nhận từ cha. Và có thể đó là một trận chiến nghiêng về phía nội tâm nhiều hơn, nên chính là lý do mà chúng ta không thấy được nhiều thứ bộc lộ ra bên ngoài.
Con khỉ Garmelie
Garmelie là con khỉ trông tục thật sự. Và quyển sách của con khỉ này cũng tục, cả cái cách nó lúc hiện lúc biến mất để lại cục cức trên cây cũng tục nốt. Nhưng cuối cùng khi nó mở được cổng không gian chỉ bằng cái búng tay để Vox Machina về lại Whitestone thì cả đội mới té ngửa. Thì ra con khỉ bựa bựa đó là Artagan, không biết là thần tiên hay yêu tinh nhưng mà trông ổng hiện nguyên hình trong âm thanh vô cùng magical thì mình nổi hết cả da gà. Lúc đấy thích kinh khủng cái sự huyền bí của Feywild.
Kết
Mùa 2 của phim quá là cuốn làm mình phải xem một lèo. Dù không tránh được một số hạt sạn, nhưng mà nhìn chung series vẫn đang ổn áp, các tuyến nhân vật cũng rõ ràng dễ hiểu và vấn đề của họ cũng rất dễ cho người xem liên hệ lại với chính bản thân. Mình hóng mùa 3, còn bạn thì sao?